NV trong sự kiện Thiên đường hè kỳ bí (ver 3.8)
Đi theo xe bay, bạn và Paimon vô tình phát hiện ra một không gian cực kỳ rộng lớn trong hang động. Một bức bích họa thần bí sừng sững ở vị trí bắt mắt, dường như đang kể về câu chuyện của ai đó trong Ảo Cảnh Veluriyam...
Mảnh Giấy Rải Rác Nhưng Được Bảo Quản Tốt I
...
Một họa sĩ vĩ đại luôn để lại di sản trí tuệ quý giá cho thế giới, và sổ tay sáng tác của Guy Verhaecht tôi một ngày nào đó sẽ trở thành tác phẩm kinh điển mà mọi người háo hức đọc thuộc lòng.
Những khó khăn mà tôi gặp phải cho đến nay chẳng qua chỉ là những vấp ngã nhỏ trên con đường dẫn đến thành công. Những người trẻ tuổi trong học phái đều là những kẻ bất tài, suốt ngày chỉ xem lời thầy cô là thánh chỉ, hoàn toàn không suy nghĩ phải làm thế nào để tiếp tục con đường nghệ thuật chân chính. Thầy cô thì kiêu căng ngạo mạn, chỉ công nhận kinh nghiệm của mình, hoàn toàn không biết cách linh hoạt, càng không thể tiếp thu cái mới và mở rộng ranh giới của mình.
Chuyện cạch mặt họ là không thể tránh khỏi, cùng lắm là không bao giờ đặt chân vào phòng tranh đó nữa thôi.
Ít nhất thì tôi cũng tỉnh táo hơn họ, và tôi sẽ dùng kiệt tác của mình để chứng tỏ bản thân.
Cái gọi là kỹ năng hội họa tuyệt vời không có nghĩa là chạy theo một trường phái nhất định đã có, mà là bám sát các quy tắc và đào sâu.
Tất nhiên, cũng không thể vì phục vụ cho thẩm mỹ của công chúng mà thay đổi phong cách của bản thân một cách không có chính kiến. Mà phải theo đuổi một cảnh giới: dùng những đường nét, sáng tối cô đọng lại vẻ đẹp tuyệt đối, "thu hút" bất cứ ai nhìn thấy bức tranh
này.
Một bức tranh có ma lực như vậy phải đạt đến độ hoàn hảo về hình thức đến từng chi tiết và độ chính xác đến từng màu sắc.
Như vậy mới có thể truyền tải cảm giác về vẻ đẹp của thế giới mà không bị cản trở và mọi người sẽ có thể cộng hưởng vẻ đẹp đó sau khi nhìn ngắm nó.
Vì vậy, tôi phải mở rộng tầm nhìn của mình, đọc những câu chuyện từ khắp nơi trên thế giới càng nhiều càng tốt và tìm kiếm những nét thẩm mỹ chung tồn tại trên thế giới.
Đã đến lúc khởi hành và bắt đầu chuyến tham quan vẽ tranh của mình. Tôi phải vừa tìm kiếm vẻ đẹp phổ biến tồn tại trong trái tim mỗi người.
Vừa tạo nên tên tuổi của chính mình, tạo cho người bình thường một chút rung động về mặt thẩm mỹ và mở đường cho sự nổi tiếng của chính mình.
...
Mảnh Giấy Rải Rác Nhưng Được Bảo Quản Tốt II
...
Không hợp lý, chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu đó.
Tôi thừa nhận, sau khi rời khỏi phòng tranh đó, có nhiều họa sĩ có kỹ năng phi thường đã bước vào thế giới của tôi.
Tôi thừa nhận, ngay cả khi họ sử dụng những kỹ thuật ít ai biết đến, họ vẫn có thể vẽ những tác phẩm xuất sắc, vượt qua những người được gọi là bậc thầy... nhưng chắc chắn họ phải có mẹo! Tôi cũng thừa nhận, tranh của tôi tạm thời thua kém những người thầy ngu ngốc của tôi ở một số khía cạnh, cũng không cãi nổi những nhà phê bình tranh kia.
Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian! Dù sao thì tôi vẫn còn trẻ, và họ đều hơn tôi ít nhất hai tuổi.
Tôi không thể thua người khác về tài năng và tầm nhìn được! Cũng không thể thua kém những người tầm thường này sau khi khổ luyện!
Càng không thể giống như họ, những người rõ ràng có kỹ năng hội họa tốt, nhưng vẫn không thể tìm ra cách vẽ ánh sáng, bóng tối và đường nét thu hút tôi!
Hãy cho tôi đủ thời gian, tôi nhất định sẽ vẽ ra một kiệt tác khiến họ phải há hốc mồm, tôi chắc chắn có thể làm được!
Tiếp theo, tôi vẫn phải chuyên tâm luyện bút và bắt đầu con đường tu tập của mình.
Trước hết, phải chuẩn bị đủ tiền. Nếu không, chỉ riêng việc bôn ba kiếm sống thôi, cũng sẽ lấy đi của tôi phần lớn năng lượng, không đáng chút nào.
Nghe nói trong sa mạc ở Sumeru có những tinh linh kỳ diệu có thể thực hiện nguyện vọng của con người. Nếu dựa vào sức mạnh của tinh linh đó, nói không chừng tôi sẽ có thể đạt được mục tiêu của mình trong thời gian ngắn nhất ...
Nếu may mắn, thậm chí còn có thể có thêm thu hoạch.
Tôi phải thu gom tất cả tài sản, và làm mọi cách có thể để sớm tìm thấy tinh linh đó
...
Mảnh Giấy Rải Rác Nhưng Được Bảo Quản Tốt III
...
Bây giờ nghĩ lại, tầm nhìn của tôi thật thiển cận.
Chỉ vì lăn lộn trong sa mạc mấy tháng và tiêu hết tiền, tôi bắt đầu đặt câu hỏi về những tin đồn và thốt ra những lời thô tục... Tinh linh tốt bụng và toàn năng trong truyền thuyết đó thực sự tồn tại. Tôi còn may mắn được đến lãnh địa kỳ diệu mà cô ấy cai quản và tạm thời có một chỗ nương thân ở đây.
Tinh Linh Nước Trong tốt bụng và toàn năng bảo tôi gọi cô ấy là Idyia...
Cái tên Idyia này cũng đã xuất hiện trong nhiều truyền thuyết và truyện cổ tích, hầu hết đều đại diện cho những người lương thiện, biết đồng cảm và thấu hiểu.
Điều này chứng tỏ tôi không tìm sai! Idyia lẽ ra phải nhìn thấy vẻ đẹp tồn tại trên thế giới!
Idyia xuất hiện vào lúc tôi sắp bỏ cuộc, điều đó cho thấy những đau khổ trước đây đều là những thử thách đối với tôi. Tôi phải gạt bỏ những tạp niệm và thành tâm ước một điều ước với cô ấy. Mặc dù tạm thời cô ấy chưa đồng ý với nguyện vọng của tôi, và từ chối thẳng thừng với những lý do nâng cao tính thẩm mỹ và kỹ năng hội họa của tôi như "không muốn bắt người khác thay đổi" và "không thể nghĩ đến chuyện lợi dụng thời cơ"...
Nhưng cô ấy vẫn đưa cho tôi một chiếc bảng vẽ thần kỳ, và chuẩn bị sẵn những dụng cụ vẽ và vật liệu không bao giờ dùng hết. Mong muốn ngông cuồng một bước lên trời có lẽ là vô vọng, tôi vẫn nên làm theo lời của Idyia và cố gắng tập luyện thì hơn, không nên suy nghĩ quá nhiều về những chuyện không thiết thực. Dù sao ở đây cũng rất thoải mái, không phải lo cơm ăn áo mặc, lại có một sinh vật kỳ diệu tên là Eidolon Thủy đồng hành.
Những sinh vật này giống như bánh pudding với màu sắc của bảo thạch, thoạt nhìn có chút kỳ lạ, nhưng sau khi ở cùng một thời gian sẽ thấy tính cách của chúng rất dịu dàng.
Ít ra cũng dễ chịu hơn nhiều so với mấy tên kiêu căng ngạo mạn trong phòng tranh.
Khi đi theo chúng trong Ảo Cảnh Veluriyam, tôi đã được thấy những khung cảnh tráng lệ mà tôi chưa từng tưởng tượng đến. Còn thường phát hiện những đồ vật mà người khác để lại ở đây, được nghe những câu chuyện thú vị, cũng xem như mở mang tầm mắt.
Sau khi thay đổi tâm trạng, việc vẽ vời cũng trôi chảy hơn rất nhiều, cứ tiếp tục phát huy như thế này đi.
...
Mảnh Giấy Rải Rác Nhưng Được Bảo Quản Tốt IV
...
Thật sự cảm ơn các Eidolon Thủy đã đồng hành và giúp đỡ, cuối cùng tôi đã hoàn thành kiệt tác đầu tiên của mình sau những vấp ngã...
Theo tiêu chuẩn của tôi ở những năm đầu, bức bích họa này không có gì để gọi là "kiệt tác", lại còn có thể thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh ở đây, thậm chí sẽ bị di dời vị trí... Nhưng thực tế đây là tác phẩm tâm huyết và yêu thích nhất của tôi cho đến nay.
Nó đã đánh thức tôi, một người luôn đắm chìm trong những giấc
mo'.
Tôi của trước đây quá non trẻ. Tôi đã đưa ra một kết luận sai lầm về sự nghiệp vĩ đại của hội họa dựa trên sự hiểu biết hời hợt của mình mà không hề tìm hiểu về nghệ thuật.
Kết quả là, khi tôi thực sự muốn vẽ một tác phẩm vĩ đại, khi đã cố gắng hết mình để vẽ, lại phát hiện ra bản thân không hề đủ trình độ. Điều mà tôi đã nhiều lần nhấn mạnh vào thời điểm đó là cái gọi là ánh sáng, bóng tối và đường nét "hút hồn" người xem thực chất chứa đựng quá nhiều sự kiêu ngạo không tưởng và đơn thuần chỉ là theo đuổi sự hoàn hảo của hình thức.
Kỹ năng hội họa cực kỳ hoàn hảo, cũng như vẻ đẹp phổ quát mà ai cũng phải ngưỡng mộ, có thể là những nhận định sai lầm.
Trong những ngày tháng sống ở "Ảo Cảnh Veluriyam", Idyia và Eidolon Thủy đã cho tôi thấy rất nhiều cảnh đẹp và kể cho tôi nghe những câu chuyện đằng sau những khung cảnh đó.
Chúng là những sự vật tồn tại trong thực tế, xét theo tiêu chuẩn đánh giá của hội họa, chúng không thể nào đạt được sự hoàn hảo đến từng đường nét, từng màu sắc.
Nhưng chúng lại mê hoặc tôi và khiến cho tôi có nhiều cảm xúc. Những đường nét, sáng tối của chúng không thu hút được đôi mắt kén chọn của tôi, nhưng lại thu hút được trái tim tôi, khiến tôi nảy sinh một loại cộng hưởng.
Vì vậy, tôi đã vẽ tất cả những gì mà bản thân đã nhìn thấy và nghe được trong thời gian này vào bức bích họa này.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy, một bức tranh vĩ đại không nên lấy kỹ thuật hoa lệ làm tiêu điểm cuối cùng, và chỉ tập trung vào việc vẽ từng chi tiết đến mức không thể mài giũa thêm.
Mà nên bắt đầu từ việc trình bày nội dung cảm động, sau đó xây dựng tất cả ánh sáng, bóng tối và đường nét.
Ừm... Phán đoán này cũng có thể là phiến diện. Tôi sẽ không còn không biết trời cao đất dày, cố gắng khái quát những nguyên tắc và những lời sáo rỗng mà mọi người đều công nhận.
Tôi chỉ muốn vẽ những tác phẩm khiến tôi hài lòng, và cố gắng hết sức để mang lại cảm xúc cho người khác.
Vì lý do này, tôi không thể ở đây mãi mãi, tôi vẫn phải quay lại đường phố và rèn luyện kỹ năng vẽ của mình cho vững vàng. Bức bích họa này sẽ là minh chứng mà tôi để lại trong Ảo Cảnh Veluriyam, và nó cũng sẽ là món quà dành cho Idyia và những người bạn Eidolon Thủy...
...